Dinh dưỡng trung lượng: Canxi (Ca)
Dinh dưỡng trung lượng Canxi (Ca) đối với cây trồng

Canxi (Calcium - Ca) là một trong những nguyên tố dinh dưỡng thiết yếu cho sự sinh trưởng và phát triển của thực vật. Nó được xếp vào nhóm dinh dưỡng trung lượng, cùng với Magie (Mg), Lưu huỳnh (S) và Silic (Si). Việc phân loại canxi là "trung lượng" không đơn thuần chỉ dựa trên hàm lượng tuyệt đối mà cây cần. Quan trọng hơn, nó phản ánh vai trò thiết yếu và không thể thay thế của canxi trong hàng loạt các quá trình sinh lý và sinh hóa quan trọng của cây.
Vai trò và tầm quan trọng đối với thực vật nói chung
Một trong những vai trò nổi bật và cơ bản nhất của Canxi là tham gia vào cấu trúc thành tế bào thực vật. Canxi là thành phần chủ yếu của hợp chất Calcium Pectate, một dạng muối của axit pectic, tập trung ở lớp giữa (middle lamella) của thành tế bào. Lớp giữa này có chức năng như một chất "xi măng" gắn kết các tế bào thực vật lại với nhau, tạo nên sự vững chắc và ổn định cho các mô và toàn bộ cấu trúc của cây. Sự hiện diện đầy đủ của Calcium Pectate làm cho cây trở nên cứng cáp hơn, tăng khả năng chống chịu cơ học trước các tác động từ môi trường như gió, mưa, hoặc sự va chạm vật lý.

Canxi giúp duy trì tính toàn vẹn của màng sinh chất, điều chỉnh tính thấm chọn lọc của màng, qua đó kiểm soát sự trao đổi chất giữa tế bào và môi trường bên ngoài, đồng thời bảo vệ màng tế bào khỏi những tổn thương do các yếu tố stress gây ra. Vai trò cấu trúc này của canxi là nền tảng cho sự phát triển hình thái bình thường của cây, quyết định khả năng chống chịu cơ học và là hàng rào vật lý đầu tiên giúp cây chống lại sự xâm nhập và gây hại của các tác nhân gây bệnh như nấm và vi khuẩn.
Canxi không chỉ tham gia vào cấu trúc mà còn có vai trò điều hòa quan trọng trong nhiều quá trình trao đổi chất của cây thông qua việc hoạt hóa các enzyme. Canxi làm tăng hoạt tính của một số hệ thống enzyme chủ chốt, những enzyme này tham gia điều hòa các quá trình sinh trưởng và phát triển của thực vật, chuyển hóa đạm (N), cũng như tham gia vào quá trình chuyển hóa tinh bột, một nguồn năng lượng dự trữ quan trọng của cây.
Canxi đóng vai trò là chất truyền tin thứ cấp trong phản ứng của cây với các kích thích sinh học và môi trường như stress nhiệt, khô hạn, mặn hay tấn công của mầm bệnh.

Trong quá trình trao đổi chất, cây trồng tạo ra nhiều loại axit hữu cơ. Sự tích tụ quá mức của các axit này có thể làm thay đổi pH nội bào, gây rối loạn các quá trình sinh lý và thậm chí gây độc cho tế bào. Canxi đóng vai trò quan trọng trong việc trung hòa các axit hữu cơ dư thừa này, giúp duy trì sự cân bằng pH bên trong tế bào và giảm thiểu độc tính. Nó có khả năng làm giảm tác hại khi cây bị ngộ độc do phèn, mặn, hoặc do tiếp xúc với thuốc bảo vệ thực vật ở liều lượng quá cao.
Khi được cung cấp đủ canxi, bộ rễ của cây sẽ phát triển mạnh mẽ hơn, phân nhánh nhiều hơn, ăn sâu và lan rộng hơn trong đất. Điều này không chỉ giúp cây tăng cường khả năng hấp thụ nước và các chất dinh dưỡng khác một cách hiệu quả mà còn cải thiện khả năng chống chịu với điều kiện khô hạn. Đối với các loại cây ăn quả, việc cung cấp đủ canxi thường làm tăng hàm lượng đường trong quả, giúp quả có vị ngọt đậm đà hơn. Canxi giúp cải thiện độ cứng chắc của quả. Điều này giúp ngăn ngừa hoặc giảm thiểu đáng kể các hiện tượng bất lợi thường gặp như nứt quả, thối đít quả rất phổ biến ở cà chua, ớt và một số loại dưa do thiếu canxi cục bộ ở phần đỉnh quả. Quả đủ canxi thường có mẫu mã đẹp hơn, vỏ bóng, chắc ruột, nặng ký hơn và ít bị các khuyết tật như múi lép hay chai sượng ở các loại cây có múi và sầu riêng. Bên cạnh đó, canxi còn góp phần kéo dài thời gian bảo quản sau thu hoạch, giảm tỷ lệ hư hỏng trong quá trình vận chuyển và lưu trữ. Đối với các loại cây họ đậu, canxi là một chất dinh dưỡng cực kỳ quan trọng. Các loại vi khuẩn cố định Nitơ, ví dụ như vi khuẩn Rhizobium sống cộng sinh trong nốt sần của rễ cây họ đậu, đòi hỏi một lượng canxi nhất định để hoạt động hiệu quả, giúp chuyển hóa Nitơ từ không khí thành dạng cây có thể hấp thụ được. Thiếu Canxi ở những cây này thường dẫn đến tình trạng hạt bị lép, không no tròn, làm giảm năng suất và chất lượng hạt đáng kể (không lân, không vôi thì thôi trồng đậu).
Canxi không chỉ là một dưỡng chất thiết yếu cho cây trồng mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc cải tạo và duy trì sức khỏe của đất. Một trong những tác động được biết đến rộng rãi nhất của canxi đối với đất là khả năng trung hòa độ chua. Việc bón các hợp chất chứa canxi như vôi (CaCO3, CaO, Ca(OH)2) giúp nâng độ pH của đất chua lên mức thích hợp hơn cho sự phát triển của hầu hết các loại cây trồng và hoạt động của hệ vi sinh vật đất có lợi.
Trong đất chua, thường có sự hiện diện của các ion kim loại như mangan (Mn), sắt (Fe), đồng (Cu) và đặc biệt là nhôm (Al) ở nồng độ cao, có thể gây độc cho cây trồng. Canxi giúp giảm thiểu sự gây độc của các kim loại này bằng cách cạnh tranh hấp thụ hoặc thúc đẩy sự kết tủa của chúng, làm giảm tính hòa tan và do đó giảm độc tính đối với rễ cây. Canxi cũng có tác dụng khử bớt tác hại của độ mặn trong đất, giúp cây trồng chịu đựng tốt hơn trong điều kiện đất bị nhiễm mặn.
Ngoài ra, canxi còn góp phần cải thiện cấu trúc vật lý của đất. Nó thúc đẩy sự kết tụ của các hạt đất nhỏ thành các cấu trúc lớn hơn, làm cho đất trở nên tơi xốp hơn, tăng cường khả năng thấm nước và thoát nước, cũng như cải thiện sự thông thoáng khí trong đất. Như vậy, canxi không chỉ trực tiếp nuôi dưỡng cây mà còn "chăm sóc" cho môi trường đất, tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển bền vững của toàn bộ hệ sinh thái nông nghiệp.
Các giai đoạn sinh trưởng và nhu cầu canxi
Nhu cầu canxi của cây trồng là rất cao, đặc biệt trong các giai đoạn được coi là nhạy cảm như giai đoạn cây con, phát triển mầm, giai đoạn ra hoa, giai đoạn đậu quả và giai đoạn phát triển kích thước quả/củ. Nồng độ Canxi cần thiết cho sự phát triển tối ưu của cây trồng có thể dao động 0,1-5,0% tính theo trọng lượng chất khô.
Giai đoạn cây con là thời kỳ cây non tập trung vào việc hình thành các cơ quan ban đầu và tăng trưởng mạnh mẽ về số lượng tế bào. Trong giai đoạn này, canxi đóng vai trò cực kỳ thiết yếu. Nó là thành phần không thể thiếu cho quá trình phân chia tế bào và sự hình thành các vách tế bào mới, đảm bảo các tế bào con được tạo ra có cấu trúc vững chắc và hoàn chỉnh. Canxi cũng đóng góp một vai trò quan trọng trong giai đoạn phát triển ban đầu của bộ rễ. Một hệ rễ khỏe mạnh, với nhiều rễ con và lông hút được hình thành nhờ đủ canxi, sẽ giúp cây non bám chắc vào đất, tăng khả năng hấp thụ nước và các chất dinh dưỡng cần thiết khác từ môi trường đất. Sự thiếu hụt canxi ở giai đoạn cây con sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thiết lập ban đầu của cây, làm cho cây trở nên còi cọc, yếu ớt, bộ rễ kém phát triển và khó có khả năng phục hồi hoàn toàn ở các giai đoạn sau, ngay cả khi được bổ sung canxi đầy đủ.
Sau giai đoạn cây con, cây bước vào giai đoạn sinh trưởng thân lá, tập trung vào việc gia tăng kích thước và sinh khối. Canxi tiếp tục là một yếu tố dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển của các chồi ngọn, cành mới và lá mới. Chồi ngọn và các điểm sinh trưởng khác là những cơ quan liên tục tạo ra các tế bào mới để cây phát triển chiều cao, độ rộng tán và diện tích lá. Do đó, canxi cần được cung cấp một cách liên tục để đảm bảo các tế bào mới này được hình thành đúng cách, giúp cây phát triển thân, cành, lá khỏe mạnh và có cấu trúc vững chắc. Sự cứng cáp của thân, cành do canxi mang lại cũng giúp cây chống chịu tốt hơn với các tác động cơ học từ môi trường, chẳng hạn như gió mạnh, và giảm nguy cơ đổ ngã, đặc biệt quan trọng đối với các loại cây thân thảo hoặc cây có chiều cao lớn.
Giai đoạn ra hoa và đậu quả là một trong những giai đoạn sinh sản quan trọng nhất, quyết định trực tiếp đến năng suất của cây trồng. Canxi đóng một vai trò không thể thiếu trong giai đoạn này. Cung cấp đủ canxi giúp tăng khả năng ra hoa của cây, làm cho hoa phát triển to hơn, đồng thời cải thiện chất lượng hạt phấn, tăng sức sống của hạt phấn, từ đó tăng cường khả năng thụ phấn và tỷ lệ đậu quả cao.
Sau khi đậu quả, cây bước vào giai đoạn phát triển và nuôi lớn trái hoặc củ. Đây là giai đoạn mà nhu cầu canxi tiếp tục ở mức cao và có vai trò quyết định đến kích thước, chất lượng và khả năng bảo quản của nông sản. Canxi tham gia tích cực vào việc hình thành các tế bào mới trong quá trình lớn lên của quả/củ, giúp quả/củ phát triển nhanh, tăng kích thước, đồng thời làm cho thịt quả/củ trở nên chắc hơn, nặng ký hơn. Việc cung cấp đủ canxi trong giai đoạn này giúp ngăn ngừa hiệu quả các hiện tượng sinh lý bất lợi thường gặp như nứt quả (do thành tế bào yếu, không chịu được áp lực trương nước khi quả lớn nhanh), thối quả (đặc biệt là bệnh thối đít quả ở cà chua, ớt, dưa hấu), và làm giảm các khuyết tật như múi lép hay hiện tượng chai sượng ở một số loại cây ăn quả như cam, quýt, bưởi, sầu riêng. Đối với cây họ đậu, việc bón canxi khi cây bắt đầu hình thành quả có thể giúp cải thiện đáng kể sự phát triển của hạt bên trong quả, làm hạt no tròn và chắc mẩy hơn.
Sự thiếu hụt canxi ở một giai đoạn sinh trưởng cụ thể có thể gây ra những tổn thất không thể bù đắp hoàn toàn ở các giai đoạn phát triển sau đó, ngay cả khi canxi được bổ sung đầy đủ sau này. Đây là một hệ quả quan trọng của vai trò chuyên biệt của canxi trong từng giai đoạn. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cung cấp canxi một cách phòng ngừa và đầy đủ, đặc biệt là trước và trong các giai đoạn sinh sản quan trọng, thay vì chỉ đợi đến khi triệu chứng thiếu hụt đã biểu hiện rõ ràng mới tiến hành khắc phục.
Dấu hiệu nhận biết khi cây trồng thiếu hoặc thừa canxi
Việc nhận biết các dấu hiệu bất thường trên cây trồng là bước đầu tiên và quan trọng để chẩn đoán các vấn đề dinh dưỡng, bao gồm cả tình trạng thiếu hoặc thừa canxi. Mỗi trạng thái đều có những biểu hiện đặc trưng, mặc dù đôi khi có thể gây nhầm lẫn với các yếu tố khác.
Dấu hiệu cây thiếu canxi
Do canxi là một nguyên tố rất ít di động bên trong cây, không thể tái phân bổ từ các bộ phận già sang các bộ phận non, nên các triệu chứng thiếu hụt canxi thường xuất hiện đầu tiên và rõ rệt nhất ở các phần của cây đang trong giai đoạn sinh trưởng mạnh mẽ và có nhu cầu canxi cao. Các bộ phận này bao gồm lá non, chồi ngọn, đỉnh sinh trưởng của rễ và quả non. Lá non mới mọc thường bị biến dạng, có thể xoăn lại, cong queo, mép lá không đều. Một triệu chứng điển hình là hiện tượng "cháy chóp lá", khi chóp lá và mép lá non chuyển sang màu nâu, sau đó khô dần và chết. Các đầu lá non có thể bị dính lại với nhau, không mở ra được. Rễ sinh trưởng chậm, trở nên ngắn và nhỏ hơn, có thể chuyển sang màu sẫm hoặc nâu đen so với cây đủ canxi. Cây có thể bị còi cọc, sinh trưởng kém, dễ bị cong vẹo hoặc đổ ngã, đặc biệt khi gặp điều kiện bất lợi như gió mạnh. Sức đề kháng của cây cũng giảm, làm tăng nguy cơ bị sâu bệnh tấn công. Thiếu canxi thường dẫn đến hiện tượng rụng hoa và rụng quả non hàng loạt, làm giảm tỷ lệ đậu quả và ảnh hưởng trực tiếp đến năng suất. Quả khi thiếu canxi dễ bị nứt vỏ, đặc biệt khi có sự thay đổi đột ngột về độ ẩm. Quả cũng dễ bị thối hỏng, biến dạng, và chất lượng quả giảm sút.

Dấu hiệu thừa canxi
Tình trạng thừa Canxi ở cây trồng thường ít phổ biến hơn so với thiếu Canxi, và các triệu chứng của nó thường không rõ ràng, khó nhận diện trực tiếp trên cây như các trường hợp thiếu hụt dinh dưỡng khác. Vấn đề chính và phổ biến nhất của việc thừa canxi không phải là do chính ion Ca2+ gây độc trực tiếp cho tế bào ở nồng độ cao (mặc dù nồng độ Ca2+ tự do cao trong tế bào chất là độc hại), mà là do nó gây ra sự mất cân bằng và cản trở sự hấp thụ của các chất dinh dưỡng thiết yếu khác, đặc biệt là các cation như magie (Mg2+) và kali (K+). Nồng độ Ca2+ cao trong dung dịch đất sẽ cạnh tranh với Mg2+ và K+ tại các vị trí hấp thụ trên bề mặt rễ, dẫn đến cây có thể biểu hiện các triệu chứng thiếu hụt magie hoặc kali thứ cấp, ngay cả khi các nguyên tố này có đủ trong đất. Ngoài ra, việc bón quá nhiều các nguồn cung cấp canxi có tính kiềm, như vôi, có thể làm tăng pH đất lên mức quá cao. Khi pH đất tăng cao, tính hữu dụng của một số vi lượng như sắt (Fe), kẽm (Zn), bo (B), và mangan (Mn) sẽ bị giảm mạnh do chúng bị kết tủa thành các dạng khó tan. Điều này dẫn đến cây có thể bị thiếu các vi lượng này.
Hấp thụ dinh dưỡng canxi
Cây trồng hấp thụ canxi từ dung dịch đất chủ yếu dưới dạng ion tự do Ca2+. Quá trình hấp thụ này không diễn ra đồng đều trên toàn bộ bề mặt rễ mà tập trung chủ yếu ở các vùng rễ non, đặc biệt là ở gần chóp rễ và ở những khu vực đang hình thành rễ nhánh mới. Tại những vị trí này, cấu trúc của nội bì với đai casparian thường chưa phát triển hoàn chỉnh hoặc chưa bị suberin hóa (tẩm chất bần). Điều này tạo điều kiện thuận lợi cho ion Ca2+ có thể xâm nhập vào bên trong trụ giữa của rễ, nơi chứa các mạch dẫn. Sự tập trung hấp thụ canxi ở các đầu rễ non nhấn mạnh tầm quan trọng của việc duy trì một hệ thống rễ khỏe mạnh, liên tục phát triển và tái tạo các đầu rễ mới để đảm bảo quá trình hấp thụ canxi diễn ra hiệu quả và liên tục.
Con đường Apoplast (khoảng không gian tự do giữa các tế bào): Đây là con đường mà ion Ca2+ di chuyển qua các khoảng trống trong thành tế bào và các khoảng gian bào của các tế bào biểu bì và tế bào vỏ rễ, mà không cần phải đi qua màng sinh chất của tế bào. Sự di chuyển này chủ yếu mang tính chất thụ động, được thúc đẩy bởi sự khuếch tán theo gradient nồng độ và dòng chảy khối của nước khi cây hút nước từ đất.
Con đường Symplast (con đường liên bào): Theo con đường này, ion Ca2+ trước tiên phải vượt qua màng sinh chất của tế bào biểu bì (thường thông qua các kênh vận chuyển Ca2+ chuyên biệt nằm trên màng), đi vào bên trong tế bào chất. Sau đó, Ca2+ di chuyển từ tế bào này sang tế bào khác thông qua các cầu nối sinh chất (plasmodesmata), những kênh nhỏ xuyên qua thành tế bào, nối liền tế bào chất của các tế bào cạnh nhau, để tiến vào các lớp tế bào sâu hơn của vỏ rễ và cuối cùng đến trụ giữa.
Vai trò của đai Casparian ở lớp nội bì là rất quan trọng trong việc kiểm soát sự vận chuyển các chất vào trụ giữa. Đai Casparian là một dải vật liệu không thấm nước và ion (chủ yếu là suberin và lignin) nằm trên thành tế bào của các tế bào nội bì, bao quanh trụ giữa. Nó có chức năng như một rào cản, chặn đứng con đường Apoplast, buộc nước và các ion hòa tan (bao gồm cả Ca2+) muốn đi vào trụ giữa phải đi qua màng sinh chất của tế bào nội bì. Điều này cho phép cây thực hiện một sự kiểm soát có chọn lọc đối với các loại và lượng chất dinh dưỡng được vận chuyển vào mạch dẫn.
Sự tồn tại song song của cả hai con đường vận chuyển canxi trong rễ (apoplast và symplast), cùng với vai trò kiểm soát của đai casparian, cho thấy một cơ chế hấp thụ canxi phức tạp và linh hoạt. Cây trồng có thể vừa tận dụng lợi thế của dòng chảy thụ động để hấp thụ một lượng lớn canxi khi điều kiện thuận lợi, vừa duy trì được sự kiểm soát chọn lọc cần thiết để điều tiết lượng canxi đi vào và ngăn chặn sự xâm nhập của các ion không mong muốn.
Tương tác đối kháng (Antagonism): Xảy ra khi sự dư thừa của một nguyên tố cản trở sự hấp thụ hoặc chức năng của một nguyên tố khác.
- Ca ↔ K: Đây là cặp đối kháng kinh điển. Cả Ca2+ và K+ đều là cation và cạnh tranh trực tiếp với nhau tại các vị trí hấp thu trên rễ cây. Khi nồng độ của một ion quá cao trong dung dịch đất, nó sẽ chiếm ưu thế và làm giảm khả năng hấp thu của ion còn lại.
- Ca ↔ Mg: Tương tự như kali, Ca2+ và Mg2+ đều là các cation hóa trị hai nên chúng cạnh tranh rất quyết liệt. Tỷ lệ Ca:Mg trong đất là một chỉ số quan trọng.
- Ca ↔ NH4+: Ion NH4+ cũng là một cation và cạnh tranh vị trí hấp thu với canxi.
- Ca ↔ P: Đây là sự đối kháng hóa học trong đất. Trong môi trường đất có độ pH cao (đất kiềm, >7), nồng độ canxi hòa tan cao sẽ kết hợp với lân (PO43−) tạo thành hợp chất Ca3(PO4)2 không tan. Hợp chất này rất khó để rễ cây hấp thu.
- Ca ↔ vi lượng: Sự đối kháng này chủ yếu liên quan đến độ pH của đất. Việc bón nhiều vôi (canxi) làm tăng pH đất. Ở độ pH cao, các vi lượng dạng cation như sắt (Fe2+), Mangan (Mn2+), Kẽm (Zn2+), Đồng (Cu2+) sẽ bị chuyển thành các dạng hydroxide kết tủa, không hòa tan và cây không thể hấp thụ được.
Tương tác đồng vận (Synergism): Xảy ra khi một nguyên tố giúp tăng cường sự hấp thụ hoặc sử dụng của một nguyên tố khác.
- Ca + B: Đây là cặp đồng vận nổi tiếng nhất. Canxi cần thiết để xây dựng thành tế bào vững chắc, trong khi bo lại đóng vai trò như "chất dẫn đường", giúp vận chuyển canxi đến các bộ phận non (chồi, đỉnh sinh trưởng, quả non) và hỗ trợ gắn canxi vào cấu trúc của thành tế bào.
- Ca + NO3–: Khi rễ hấp thụ NO3–, nó có xu hướng hấp thụ đồng thời một ion dương như Ca2+.
Nguồn cung cấp canxi
Phân hủy hữu cơ: Vi sinh vật phân giải bã thực vật, phân động vật, và chất mùn trong đất thành ion Ca2+ đơn giản để cây có thể hấp thụ.
Phong hóa khoáng chất: Canxi là thành phần của nhiều khoáng chất tự nhiên trong đất như đá vôi (CaCO3), thạch cao (CaSO4.2H2O), apatite và dolomite. Quá trình phong hóa các khoáng chất này sẽ giải phóng canxi cho cây hấp thụ.
Phân bón hóa học: Ca(NO3)2, vôi nung, super lân, lân nung chảy, EDTA Ca...
Quản lý dinh dưỡng canxi bền vững
Việc đánh giá chính xác tình trạng canxi là bước đầu tiên và quan trọng nhất để xây dựng một chương trình bón phân hợp lý. Kết quả phân tích đất sẽ được so sánh với các ngưỡng thiếu hụt hoặc tối ưu đã được nghiên cứu cho từng loại đất và loại cây trồng ở giai đoạn ban đầu. Ví dụ, nếu hàm lượng canxi trao đổi trong đất thấp hơn 500 ppm, đất đó thường được coi là thiếu canxi và cần được bổ sung. Đối với các loại đất có khả năng trao đổi cation (CEC) cao hơn khoảng 5 meq/100 g đất, tỷ lệ Ca:Mg trong đất nên duy trì ở mức khoảng 10:1. Đối với đất cát có CEC thấp (≤5 meq/100 g đất), tỷ lệ này có thể thấp hơn, khoảng 5:1. Quan sát triệu chứng trực quan giúp phát hiện sớm các vấn đề dinh dưỡng cấp tính.
Bón lót trước khi trồng hoặc vào đầu vụ. Biện pháp này đặc biệt quan trọng đối với các loại phân canxi tan chậm hoặc các vật liệu cải tạo đất như đá vôi, dolomite, phân lân nung chảy. Bón lót giúp cung cấp canxi giúp cây phát triển hệ rễ khỏe mạnh từ sớm làm tiền đề tăng trưởng sinh khối về sau.
Bón thúc vào các giai đoạn cây cần nhiều canxi. Cây trồng có nhu cầu canxi cao hơn ở một số giai đoạn nhất định như khi cây phát triển cơi đọt mới, giai đoạn đẻ nhánh, giai đoạn ra hoa, đậu quả và đặc biệt là giai đoạn nuôi quả lớn hoặc tạo hạt. Việc bón thúc canxi bằng các phân dễ hòa tan vào những thời điểm này sẽ đáp ứng kịp thời nhu cầu của cây.
Nếu đất quá chua (pH thấp), cần bón vôi để tăng tính hữu dụng của canxi và các chất dinh dưỡng khác. Duy trì pH đất ở mức tối ưu (thường từ 5,5-6,5) sẽ giúp hạn chế các tương tác đối kháng tiêu cực và tăng tính hữu dụng của hầu hết các chất dinh dưỡng. Bổ sung thường xuyên chất hữu cơ cho đất (phân chuồng, phân compost, phân xanh) giúp cải thiện cấu trúc đất, tăng khả năng giữ ẩm và giữ dinh dưỡng (bao gồm cả canxi), đồng thời thúc đẩy hoạt động của vi sinh vật đất có lợi.
Kết luận
Canxi (Ca) là một nguyên tố dinh dưỡng trung lượng có vai trò vô cùng thiết yếu đối với sự sinh trưởng, phát triển và năng suất của cây trồng. Canxi là thành phần chính của pectin trong thành tế bào, giúp liên kết các tế bào với nhau, tạo độ cứng cáp và vững chắc cho mô thực vật, ổn định cấu trúc màng tế bào. Canxi thúc đẩy hình thành và phát triển rễ, tăng khả năng hấp thụ nước và chất dinh dưỡng. Canxi là cofactor cho nhiều enzyme quan trọng và là chất truyền tin thứ cấp trong phản ứng của cây với các kích thích sinh học và môi trường. Canxi thực sự là một nguyên tố dinh dưỡng không thể thiếu trong đời sống thực vật.
Nhu cầu canxi của cây trồng thay đổi tùy thuộc vào loại cây, giai đoạn sinh trưởng và các điều kiện môi trường. Việc nhận biết sớm các triệu chứng thiếu canxi, chủ yếu là hiện tượng cháy chóp ở các lá non, rụng quả, thối đít quả, là rất quan trọng để có biện pháp can thiệp kịp thời. Mặc dù tình trạng thừa canxi ít phổ biến hơn, nhưng cũng cần lưu ý để tránh gây mất cân bằng dinh dưỡng với các cation khác như kali và magie.
Khái niệm "bón phân cân đối" không chỉ đơn thuần là cung cấp đủ lượng các chất dinh dưỡng mà cây cần, mà quan trọng hơn là phải cung cấp chúng với một tỷ lệ phù hợp để tránh các tương tác đối kháng có thể xảy ra giữa các nguyên tố. Do đó, cần phải xem xét một cách tổng thể toàn bộ chương trình bón phân cho cây, không chỉ tập trung vào một vài nguyên tố đa lượng mà còn phải chú ý đến các nguyên tố trung lượng như canxi. Người trồng cần thường xuyên thăm vườn cây và áp dụng quản lý dinh dưỡng canxi dựa trên cơ sở khoa học.
Comments ()